Ôn Văn khen ngợi nhìn tướng quân bài tây, thủ đoạn của hắn càng nhiều thì giá trị lại càng lớn đối với Ôn Văn, nếu đã bị Ôn Văn chú ý, một quái vật cấp Tai Hại yếu ớt như thế không đến mức làm Ôn Văn không thể bắt được.
Ôn Văn cầm huy hiệu nhân viên thu nhận, một bản đồ chỉ có anh có thể nhìn thấy xuất hiện.
Trên bản đồ này, sự tồn tại của tướng quân bài tây rất dễ thấy, Ôn Văn có thể thoải mái nhìn thấy bóng dáng tướng quân bài tây đi xuyên dưới lòng đất vài mét, cuối cùng dừng lại.
Hắn trốn sâu như vậy, nếu như là người khác thì sẽ rất khó phát hiện bóng dáng của hắn, có thể sẽ cho rằng hắn đã trốn khỏi căn phòng này.
Nhưng bản đồ của Ôn Văn là bản đồ lập thể hình tròn phạm vi lớn, vì thế sự tồn tại của tướng quân bài tây rất dễ thấy.
Cấu tạo cơ thể của người này rất kỳ lạ, chỉ cần là nơi lá bài có thể xuyên qua thì hắn đều có thể xuyên qua, nhưng chỉ như thế thì không thể nào trốn khỏi tay Ôn Văn được.
Valhein đi tới giữa phòng, hướng về phía vị trí tướng quân bài tây ẩn núp, phóng ra ánh sáng chói mắt!
Cơ thể của tướng quân bài tây có thể xuyên qua những nơi rất nhỏ hẹp, nhưng nơi lá bài có thể xuyên qua, ánh sáng cũng có thể!
Tướng quân bài tây đang núp trong tường kép, cho rằng có thể thoát khỏi truy đuổi của Ôn Văn nháy mắt bị ánh sáng mạnh bao phủ, trong tình huống không đề phòng đã bị ánh sáng mãnh liệt kia trực tiếp chui vào trong cơ thể, làm hắn bị thương nặng.
Tiếp đó xiềng xích đen kịt thô bạo chui vào chỗ sâu trong khe tường, trói chặt hắn lại.
Cơ thể mỏng manh giống như tờ giấy kia thế mà lại không thể thoát khỏi xiềng xích của Ôn Văn, cuối cùng tuyệt vọng bị đẩy một trong một cái lỗ đen âm trầm...
"Ừm, bắt được hắn chính là thu hoạch ngoài ý muốn, cũng có thể coi như không tệ..."
Tiếp đó, Ôn Văn lại huýt sáo, bắt đầu càn quét.
Thời gian tốt đẹp thích cái gì gom cái đó vẫn luôn ngắn ngủi, lá chắn băng màu xanh da trời trên bầu trời đột nhiên hóa thành băng sương rơi xuống đất, mà Ôn Văn cũng dừng lại hành động thu hoạch của mình.
Vài chiếc máy bay vận tải khổng lồ từ trên không trung đáp xuống, số lượng lớn nhân viên hỗ trợ và thợ săn từ trong đó tiến ra, bao vây trấn nhỏ này lại.
Hiện giờ số lượng nhân loại có siêu năng lực và quái vật ở trấn nhỏ này đã lớn hơn số lượng ở phân bộ Đọa Thần Huyết rất nhiều, mặc dù phần lớn đều là thành phần có chiến lực cặn bã nhưng cũng đáng để Hiệp Hội Thợ Săn coi trọng.
Dù sao thì chiến lực cặn bã trong mắt thợ săn nhưng trong mắt người bình thường chính là quái vật khủng bố khó có thể chống đỡ.
Cả thị trấn Cổ Tích thoáng chốc trở nên bận rộn, mà Ôn Văn cũng nhìn thấy nhóm quản lý cấp cao của hiệp hội tới xử lý chuyện này.
Vị quản lý cấp cao này còn là người quen, chính là thợ săn cảnh giới Chân Tự Tuân Thanh đã xuất hiện trong sát hạch siêu thợ săn, hắn vẫn giẫm trên phi kiếm màu tím giống như bình thường, tóc dài tung bay, cực kỳ bắt mắt.
Mà ở phía sau hắn chính là Kiều Phỉ Nhã mặc áo giáp, xem ra cô ta đã trở thành trợ thủ của Tuân Thanh, rốt cuộc đã bước vào hàng ngũ quản lý cấp cao, đặc biệt xử lý những vụ án khó.
Đây cũng là chuyện bình thường, với thực lực của Kiều Phỉ Nhã lại bôn ba đối phó với quái vật cấp Tai Nạn bình thường là quá lãng phí.
Một gốc thực vật nâng đỡ cơ thể Tống Lăng, để hắn đáp xuống đối diện hai người, cười tủm tỉm nói: "Cuối cùng các người cũng tới, ta chờ lâu lắm rồi."
Không chờ hai người mở miệng, Tống Lăng đã tự nhiên nói: "Kế tiếp các người muốn mang tôi về tổng bộ đúng không, tôi sẽ phối hợp mọi thứ, không cần phải lo lắng về tôi, nếu như được thì tôi hi vọng trên đường di chuyển đãi ngộ với tôi sẽ tốt một chút."
"Mặt khác, đừng làm khó cấp dưới của tôi, trước khi vấn đề xảy ra bọn họ bị tôi nhốt ở một nơi an toàn, bọn họ không biết gì về kế hoạch của tôi cả."
Tuân Thanh nhíu mày nói: "Anh biết mình đã làm việc gì không, sao dám bàn điều kiện với bọn tôi?"
"Đương nhiên là tôi biết, không ai biết rõ chuyện này hơn tôi cả." Tống Lăng mỉm cười nói.
Âm thanh của Tuân Thanh nâng cao hơn một chút, quát lớn nói: "Vậy anh có biết, anh sẽ bị xử phạt thế nào không?"
"Dựa theo quy định thì hẳn là sẽ đưa tôi đi 'tinh lọc' đi, có điều các người sẽ không làm như vậy, giá trị khi tôi sống tốt hơn chết rất nhiều." Tống Lăng không hề có chút lo lắng nào, giống như chuyện bọn họ đang thảo luận không phải là vận mệnh của hắn sau này, mà là chiều nay ăn món gì vậy.
Tuân Thanh nhụt chí, Tống Lăng tự tin như vậy là không sai, khi tổng hội nhận được tin tức Tống Lăng gửi tới, lúc hội trưởng giao nhiệm vụ này cho hắn đã cố ý dặn dò, chỉ cần Tống Lăng không chạy trốn thì đừng đối xử quá nghiêm khắc, ý nghĩa của chuyện này đã quá rõ ràng.
Một người có thể chuyển năng lực của quái vật lên người bình thường có giá trị cỡ nào đối với Hiệp Hội Thợ Săn, ai cũng có thể nhìn ra được.
"Cụ thể nên xử lý anh thế nào có lẽ cần phải mở cuộc họp, nhưng lỡ như thật sự muốn giết anh thì anh sẽ thế nào?"
Tống Lăng mỉm cười nói: "Giết thì giết thôi, ít nhất tôi cũng không chết một mình, mỗi người trong thị trấn Cổ Tích này đều là đồng bào của tôi, ngay từ khoảnh khắc kế hoạch của tôi thành công thì tôi đã không còn cô độc nữa rồi, về phần sau đó thì sao cũng tốt cả."
Sau đó, Tống Lăng được vài thợ săn mang đi, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, không hề có chút thấp thỏm và bất an nào.
Tống Lăng đi rồi, Tuân Thanh chuyển sang nói chuyện với Ôn Văn và Shermore.
"Lần này hai người làm rất tốt, đây là nhiệm vụ đầu tiên của hai người đúng không, sẽ được khen thưởng bằng hình thức tiền săn ma, tiền sẽ được chuyện vào thiết bị đầu cuối của siêu thợ săn, tiếp đó, bởi vì nhiệm vụ lần này khá đặc biệt nên hai người cần phải làm báo cáo toàn bộ quá trình..."
Nói một tràng xong xuôi, Tuân Thanh đang định rời đi thì bị Ôn Văn kéo góc áo lại.
"Chuyện gì?"
Tuân Thanh lạnh nhạt hỏi, hắn không muốn nói chuyện với Ôn Văn, dòng chữ mà Ôn Văn lưu lại trên cửa văn phòng hắn lần trước làm hại hắn phải phá hủy cả cánh cửa, hơn nữa cứ cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình rất quái lạ.
Ôn Văn xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng hỏi: "Cái, cái đó, biệt hiệu có thể đổi không vậy?"
"Sao, hối hận rồi à?"
Âm cuối của Tuân Thanh nâng cao, híp mắt nhìn Ôn Văn, hắn cảm thấy mình có thể trả lại mối hận hàng chữ kia.
Ôn Văn gật đầu hệt như con gà mổ thóc, ban đầu anh vốn nghĩ rằng vấn đề biệt hiệu này không phải vấn đề gì lớn, nhưng sau trải nghiệm ở thị trấn Cổ Tích, anh cảm thấy như vậy là không thích hợp.
Bị người khác xem là biến thái anh không quan tâm, nhưng cứ bị gọi biến thái biến thái mãi thì anh cảm thấy rất khó chịu.
Giống như có rất nhiều người chấp nhận chuyện mình là gay, nhưng cứ bị kêu là thằng đồng tính này thằng đồng tính kia thì ai cũng không chịu nổi.
"Được thì được nhưng cậu đã quên trước đây mình đã viết gì trên cửa của tôi rồi à?" Tuân Thanh cười lạnh nói với Ôn Văn.
Ôn Văn sửng sốt, sau đó đột nhiên rút não, nói với Tuân Thanh: "Anh cảm thấy mình giải quyết vấn đề rất khó hả, chỗ tôi có bán búp bê đấy, tuyệt đối giống như thật, có thể đặt hình mẫu, nếu như anh thêm tiền thì còn có thể..."
Mặt của Tuân Thanh cấp tốc đỏ lên, sau đó phất ống tay áo giận dữ bỏ đi, trước khi đi chỉ để lại một câu.
"Nếu cậu nhờ vả đàng hoàng thì hôm nay tôi có thể sửa lại cho cậu, nhưng nếu cậu cứ như vậy thì cậu tự mình xin phép đổi đi!"
Ôn Văn ở nguyên tại chỗ, sau khi hồi phục tinh thần thì hung hăng đánh mình hai bạt tai, cái mồm này sao lại không quản được vậy chứ...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo